| Tiêu đề: Viết cho tan nỗi nhớ
Xa nhau
Là tại em. Em trẻ con. Em vụng về?
Là tại anh. Anh người lớn. Anh chững chạc. Anh tinh tế ?
Hay bởi tại ta ko đủ kiên định để rồi bỏ lỡ nhau giữa một miền mưa hoang hoải? Chỉ bởi một lần bước hụt rồi đánh rơi nhau?
Nhưng Em sẽ thôi trách hờn quá khứ. Sẽ thôi đỗ lỗi cho những lỗi lầm vụn vặt. Vì em biết rằng những thề nguyện và tin yêu đều chết yểu, rẻ bèo.
Vì yêu nhau thì ko cần một lý do nào cả, còn xa nhau thì có đến cả tỉ tỉ lý do.
Xa anh.
Em vẫn yêu mưa. Vẫn chưa thôi trông chờ cơn mưa mùa hạ. Em- thậm chí còn yêu mưa- nhiều hơn những ngày có anh.
Có lẽ, yêu mưa, đã trở thành một thói quen thường trực, thấm nhuần vào máu thịt.
Mưa- để em được an nhiên khóc mà ko sợ một ánh nhìn cười cợt.
Mưa- để những giọt nước mắt hanh hao hững hờ rơi xuống, tơi tả tan đi. Và rồi em cũng tan đi như thể em ko còn là em nữa, mà mưa cũng ko còn là mưa nữa.
Mưa với Em -hòa-làm một
Xa anh, là em học cho mình thói quen tự đắp chăn mỗi khi trời trở lạnh.
Xa anh, là em tập cho mình chai lì trước những cơn đau dài kì dai dẳn.
Xa anh, là em phải cố giữ tim mình khỏi bật khỏi lồng ngược khi thấp thoáng nhìn thấy bóng dáng anh, nghe ai đó gọi tên anh.
Xa anh, là em cố cân bằng mình ý nghĩ ' anh chỉ là một cơn say nắng quá đỗi nhất thời '.
Và em vẫn yêu thương cuộc sống này, bằng tất cả những tin yêu bị anh cho là hèn mọn.
Yêu Xanh lá hiền hòa. Giản đơn. Mộc mạc.
Yêu cả Tháng 12 cọc cằn, chồng chành làm em cũng chênh vênh.
Yêu miền mưa xa xăm, da diết.
Và, anh biết ko?
Em vẫn ko ngừng tin tưởng sau nhiều lần thất vọng. Vẫn luôn chờ đợi một người nào đấy, thật hiền lành, yêu Em và tôn trọng cả những nỗi đau của Em. Một người thật xứng đáng sẽ ko làm Em rơi nước mắt.
Em sẽ giữ yêu thương trong từng hơi thở mỏng, cho dù nỗi đau có tàn độc hành hạ Em chỉ còn một lớp da thì em vẫn luôn chờ đợi, luôn kiên định tin tưởng rằng :
Vẫn có một phép màu, dành cho người biết chờ đợi. | |